Dứt lời, Chiến An Tâm khoanh tay hứng thú đi xuống tầng, chuẩn bị đi gặp đám người kia.
Đột nhiên ở cửa thanh lầu tầng cao nhất một thân ảnh mảnh khảnh lao ra, đó là một người phụ nữ,
nàng la hét chói tai, phần trán vẫn còn chảy máu muốn chạy tới tầng cao nhất, phía sau có
mấy người đàn ông chạy theo, duỗi tay ra bắt nàng.
Người phụ nữ này cọ qua vai Chiến An Tâm, lực đạo quá lớn làm Chiến An Tâm không kịp né tránh, lùi
ra sau hai bước, suýt chút nữa té ngã.
Nhưng Mộ Phong ở phía sau đã kịp đỡ nàng, Chiến An Tâm quay đầu lại nhìn Mộ Phong đứng ngay sau
nàng, hắn cúi đầu nhìn nàng hô hấp rất gần. "Vậy ngươi cũng có nhịp tim và hô hấp ư!"
Chiến An Tâm cảm thấy hiếm lạ, sống lưng nàng cách tầng vải mong manh dựa vào lồng ngực Mộ Phong,
trái tim hắn hồn hậu, rõ ràng, hữu lực truyền tới nàng.
Nàng dựa toàn bộ trọng lượng lên người Mộ Phong, vốn dĩ Mộ Phong muốn đẩy nàng ra,
nhưng tay hắn đặt trêи eo nàng không nhẫn tâm dùng sức liền cứ như vậy để nàng dựa vào, nàng cảm
thụ được nhịp đập trái tim hắn, hắn cũng cảm thụ được nhiệt độ cơ thể nàng,
"Oa Oa~~"
Thanh âm nam tính trầm thấp vang lên bên tai nàng, hằn dừng lại một chút mới nói tiếp:
"Không có người nào mà không có nhịp tim và hô hấp cả."
Mặc dù dị năng của hắn là "ảnh" nhưng hắn cũng có nhịp tim và hô hấp, giống như nàng.
Chiến An Tâm đứng thẳng thân mình, xoay người, đứng gần sát nhìn Mộ Phong, nàng ngẩng đầu nhìn
đôi mắt hắn, trong mắt hắn có khuôn mặt nàng, mà trong mắt nàng chứa đựng ý cười cũng có
khuôn mặt của hắn.
Trong nháy mắt, cả đời Mộ Phòng đều không muốn hình ảnh này biến mất, hắn chỉ muốn cứ đứng trước
mặt nàng, tiến vào trong mắt nàng như vậy.
Người phụ nữ xông lên sân thượng vẫn còn thét chói tai, vốn dĩ nàng ta muốn nhảy từ
trêи sân thượng xuống, lại bị mấy người đàn ông theo sau bắt lấy, vì thế càng điên cuồng la hét,
tựa hồ ôm tâm thái chỉ muốn chết.
Mấy gã đàn ông kia miệng hùng hổ nói mấy lời thô tục, có người còn giơ tay muốn tát người phụ nữ
này một cái....
Chiến An Tâm đứng ở bên người Mộ Phong, nghiêng đầu, nhíu mày, ngước mắt nhìn qua, nhìn người đàn
ông muốn vung tay đánh người kia, cánh tay
hắn giơ lên nhưng chậm chạp không thể đưa xuống được.
Mà mấy người đàn ông còn lại trong nháy mắt cũng không còn động tác, biểu tình đờ đẫn, động tác trì
độn, giống như người bị định thân.
Người phụ nữ kia vốn đang la hét giãy giụa dữ dội cũng dần dần đỉnh chỉ lại, ngơ ngác đứng nhìn
Chiến An Tâm và Mộ Phong ở phía xa, đầu nàng ta vẫn còn đang chảy máu, khóc lóc tránh thoát gông
cùm xiềng xích của mấy người đàn ông kia bò tới quỳ trêи mặt đất.
"Cường giả, cường giả xin cứu ta với, xin cứu ta với." Nàng vừa khóc vừa kêu, vừa quỳ sát đất.
Chiến An Tâm khoanh tay lui lại một bước, mặt vô biểu tình thấp giọng nói:
"Mới vừa rồi không phải ngươi một lòng tìm chết sao? Hiện tại vì sao lại cầu xin cứu ngươi."
"Ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết phàm là con người còn một ít hy vọng sống sót thì ai
nguyện ý chết đi đâu?"
Người phụ nữ khóc lóc bò về hướng Chiến An Tâm thấy không thể chạm vào nàng, thì ngẩng đầu,
nhìn xem Mộ Phong, lúc này Mộ Phong lại nghiêng đầu đi vẻ mặt lãnh ngạnh, không dao động.
"Là cuộc sống như thế nào mới kêu không có hy vọng sống sót?"
Chiến An Tâm xoay người ngồi trêи một cành cây nhô ra ở sân thượng, tà váy phi dương, hai chân nhẹ
nhàng đung đưa, nàng nghiêng đầu hỏi người phụ nữ dưới mặt đất.
"Ngươi nhìn xem toàn bộ nơi này, mỗi người ở đây đều không trải qua cuộc sống như vậy sao? Hầu hạ
đàn ông, đổi lấy cơ hội sống sót, tại sao ngươi lại cảm thấy chính mình không giống với người khác?
Tại sao phải lấy cái chết để biểu hiện mình trong sạch?"